Nội dung chính
Cuộc tình của chúng tôi tưởng dài mà thật chỉ trong chớp mắt. Người ấy không còn cùng tôi trò chuyện thật lâu, không còn đợi tôi sau những buổi tan trường, không còn nhẹ nhàng dỗ dành tôi hay ghi nhớ những ngày kỉ niệm. Có lẽ, chúng tôi nên dừng lại?
Tình yêu thật lạ: Làm ta vui nhiều nhưng cũng khóc thật nhiều
Tôi yêu anh vào khoảng năm 2 đại học, chúng tôi quen nhau qua lời giới thiệu của một anh bạn chơi chung. Ban đầu nhìn anh, tôi thực sự đã “ưng cái bụng” thật nhiều: Anh hiền lành và giỏi giang như tôi hằng mong muốn, anh thích chơi thể thao và đặc biệt là có gương mặt, dóng mũi tựa tựa giống thần tượng Trung Quốc mà tôi theo dõi từ lâu. Kể từ lần được gặp anh ấy, tôi – cô gái chưa mảnh tình chân thật, chỉ suốt ngày khép nép mà đơn phương – quyết định bằng mọi giá phải “tán đổ” anh chắc chắn.
Tôi nhắn tin cho anh, tôi rủ anh cùng đi ăn nhậu rồi hai đứa đèo nhau trên con xe wave đã cũ, cùng lên hồ Tây những tối lộng gió. Lúc này, trong tâm hồn đang đong đầy khao khát yêu thương lại càng mãnh liệt hơn một tình yêu đôi lứa. Dù vẫn thật ngại, vẫn chẳng dám nhìn vào mắt anh, nhưng mỗi khi anh hỏi hay lắc đầu nhìn khẽ thì tôi vẫn thật điềm tĩnh – tỏ ra mình chẳng dễ dàng tán ai và đổ trước ai chăng? Rồi kỉ niệm sau ca làm mệt nhọc, tôi gọi cho anh và kể lể: sống lưng em đau quá, em về và nằm dài xuống thảm. Tiếng rưng rức xen kẽ như thật tủi thân cho một cô bé 20 – tự thân trên Hà Nội, và tự thấy cô đơn.
Và có lẽ thần Cupid đã nghe được mong đợi ấy, sau 7 tháng ròng rã, anh ấy cũng thuộc về tôi. Bản thân thật nhiều nỗ lực và tự hào “Anh bảo chẳng yêu ai vì đang học hành, thế mà cuối cùng vẫn là người yêu em – anh lươn quá”. Khoảng thời gian đẹp đẽ mới yêu – những phút bỡ ngỡ chạm tay lần đầu, khoác vai em lần đầu, ôm nhẹ em từ phía sau rồi chạm lên môi em nụ hôn còn bẽn lẽn. Qủa thật, tình yêu chớm nở là tình yêu đẹp nhất – vì vẫn còn thật ngây thơ và đầy sự hồng hào.
Đã là quá khứ – Còn gì đâu những thứ anh trao
VTC Pay cung cấp voucher Tinder và Ok- Cupid giúp bạn tìm được tình yêu và bạn bè trò chuyện khắp mọi nơi.
Cướp được trái tim anh và hứa hẹn nhiều điều: không làm cho em buồn, không làm cho em khóc, phải thật chiều em nhé! Anh gật đầu đồng ý trong tức khắc khiến tôi – và có lẽ là mọi cô gái, cảm thấy sự chân chất và mãnh liệt đến nhường nào.
Có lần đi là em đói lả vì chẳng kịp chuẩn bị đồ ăn, anh chẳng quản khó ra chợ nấu cơm hộp tươm tất, phi xe thật nhanh từ nhà mang đến chỗ làm cho em. Nhìn anh vất vả vì em rồi tự thấy bản thân thật hãnh diện và hạnh phúc vì người yêu vừa tâm lý, vừa giỏi giang.
Có lần anh chơi bóng về muộn, điện thoại anh cạn chẳng còn một chút pin, em gọi không được. Lòng em lo lắng khôn nguôi vì những suy nghĩ xấu cứ bủa vây em mãi. Em gọi cho người quen, bạn bè của anh, mọi người cũng chẳng hay. Rồi 12h đêm em nhận được cú điện thoại đầu tiên của anh, giọng đầy hối hả :”Bạn ơi anh xin lỗi, bạn chờ anh chút bạn nhé!”. Em chưa kịp trả lời anh vội tắt máy, và, 10 phút ngắn ngủi sau đó em nhận được tin nhắn của anh “Bạn ra ngoài nhà nhé, anh xin lỗi bạn”. Em mở cửa và nhìn anh trước mắt, mồ hôi lấm tấm và ánh mắt đỏ ngầu – “Anh mệt nên anh ngủ gục, anh không biết bạn lo cho anh đến thế, anh xin lỗi bạn rất nhiều”
Có lần em ngất vì ngày dâu ập đến, bụng em quặn đau dữ dội, sống lưng tê buốt và trán, tai thì bỗng trở lạnh bất thường. Em gọi thông báo tình hình cho anh. Em bất ngờ lắm vì anh chuẩn bị đầy đủ từ trà gừng, sô-cô-la ngọt, túi chườm và cả miếng dán giảm đau cho em nữa. Em đã rớm nước mắt vì em nghĩ – mình đã chọn đúng người.
Kỉ niệm tình yêu này thật nhiều và cũng thật hạnh phúc …
Anh đã thay đổi hay anh vốn là thế?
Thời gian trôi qua nhanh thật nhanh, mình yêu nhau thật yêu và trao cho nhau cũng thật nhiều kỉ niệm. Rồi, có lẽ đã đến lúc “sóng gió” chăng mà anh – em bỗng vơi đi những thứ vốn phải thật hoàn mĩ? Anh – em tạm biệt mái trường đại học và bắt đầu những công việc mới.
Tại sao anh chẳng chịu dỗ dành khi em giận dỗi nữa hả anh? Anh chỉ nhìn em và lặng im biền biệt, mặc cho em đang thật cáu gắt hay thậm chí khóc sưng đỏ hai mắt? Những chuyện giận dỗi tưởng cỏn con mà tủi thân đến lạ: chẳng nhắn tin cho nhau cả ngày dài, chẳng nghĩ cho em đang đợi chờ thật lâu để đưa cơm cho anh dưới sảnh công ty rồi quay ngoắt từ chối?
Tại sao anh không còn gặp em nhiều như anh từng muốn, như chúng ta từng thực hiện? Vì công việc – hay vì giờ đây tình yêu đã vơi nhạt?
Tại sao anh không còn cùng em tâm sự hay trò chuyện thật nhiều, lâu lắm rồi chúng ta chưa có một chuyến đi chơi xa, hay chỉ là cùng nhau lượn lờ hồ Tây như thuở ban đầu cũng thật khó. Mọi đề nghị của em giờ như gánh nặng khiến anh thất phiền phức và lãng xẹt đến thế sao?
Phải chăng, thời gian, cuộc sống đã khiến anh thay đổi và không còn đối xử tốt với em nữa?